“Hãy cho chị thấy em lúc chưa hoàn hảo”
Đây là một trong những lời bày tỏ tình cảm và động viên lãng mạn nhất mình từng nghe.
Phải “hoàn hảo” là một trong những gánh nặng từ lâu mình phải buông tay. Nhất là khi hoàn hảo lại mang nhiều nghĩa khác nhau trong nhiều hoàn cảnh khác nhau. Nhưng nói chung là mệt!
Đã là hoàn hảo không thể chỉ nấu ăn ngon mà không giỏi kiếm tiền hoặc ngược lại, và chắc chắn phải đáp ứng cả hai. Vì vốn dĩ mình chẳng hoàn hảo chút nào. Nên phải “diễn” hoàn hảo tốn rất nhiều công sức suy tư mà vẫn thường thất bại.
Thế nên mình đã nghĩ, thật lãng mạn và gắn kết biết bao, khi tụi mình có thể thật sự nói với nhau câu ấy.
Hãy cho mình thấy bạn ở đoạn chưa hoàn hảo!
Hãy cho em thấy anh ở đoạn chưa hoàn hảo!
Thấy nhau, ở bên cạnh nhau, hỗ trợ nhau, yêu thương nhau, ở đoạn chưa hoàn hảo! Mình nghĩ đây là điều thú vị nhất của mỗi sự gắn kết.
Nhưng vụ này thật khó ha, nhất là đối với những người mình yêu thương nhất! Cái vụ “không hoàn hảo” sẽ rất nhanh chuyển thành “chướng tai, gai mắt”. Và tụi mình đụng nhau choang choảng 😂.
Mình đã thật sự loay hoay trong sự choảng nhau (dù vẫn biết nên thương nhau) cho đến khi (cố nhớ) mà vận dụng những cách sau:
Hít thở
Luôn luôn là hít thở trong mọi tình huống. Nhất là trong tình huống xấu, như khi (sắp) sôi máu choảng nhau. Hít thở sẽ đưa tụi mình phiêu du qua sự hỗn loạn của suy nghĩ, sự hỗn loạn của cảm xúc, về vùng tỉnh trí. Và tụi mình cần ở trong vùng tỉnh trí. Nhất là khi tụi mình đang hỗn loạn.
Để không nói những gì không nên nói. Không làm những gì chẳng đáng làm. Để đỡ mất mặt. Để đỡ phải giải quyết hậu quả. Để đỡ khổ!
Biết rằng sẽ có sự kết thúc
Mối quan hệ này giữa hai người sẽ có lúc kết thúc. Dù đó có là cha mẹ con cái hay vợ chồng hay khách hàng thân thiệt là thân. Kiểu gì cũng sẽ kết thúc. Khi hết duyên hay khi ta nằm xuống, mối quan hệ này sẽ không còn nữa, vào một ngày nào đó.
Sự nhận thức này thường mang lại cho mình một cách nhìn nhận khác. Thường khi mình đã hít thở và đủ tĩnh lặng; khi mình nhớ ra một lúc nào đó, mình sẽ không còn (được) cãi nhau hay hậm hực với sự “chướng tai, gai mắt”, sự “chưa hoàn hảo” với người này, tự nhiên mình thấy hơi hẫng, hơi tiếc nuối, hơi chựng lại. Oiii thật sự là một ngày nào đó mình hết được phải trái đúng sai với họ ư?? Mình còn không được nhìn thấy, nói chuyện hay chạm vào họ ư? Tự nhiên mình thấy trân quý người đối diện hơn và thoát ra được khỏi cái bẫy “anh thật quá vô lí và sai trái!” cùng những vòng lặp suy nghĩ - cảm xúc hỗn loạn trong đầu.
Biết rằng mình cũng chưa hoàn hảo
Và người đối diện cũng có cả ối thứ “chịu đựng mình”. Mình chắc chắn là chưa hoàn hảo! Nếu mình có thể thương họ ở lúc chưa hoàn hảo này, thì mình mới được thương. Đôi khi có thể tụi mình sẽ không được chấp nhận, không được thương bởi những người mình đã chấp nhận hay đã thương. Và cũng không sao cả. Chắc chắn tụi mình sẽ được chấp nhận, được thương bởi một (hay nhiều) người khác. Luật nhân quả không sai một tẹo nào bất kể hoàn cảnh.
Nhớ rằng tụi mình cần sự đối lập để lớn lên
Đôi mình cảm thấy “chướng tai, gai mắt” chỉ bởi vì “vũ trụ sự thật” của mình không chấp nhận nó. Người ấy khác mình quá! Cả tư duy lẫn hành vi. Chứ chưa chắc gì người ấy sai. Kể cả người ấy có sai, là sai đối với mình, trong hệ quy chiếu của mình. Và tụi mình cần sự đối lập ấy để suy ngẫm. Suy ngẫm về những điều quan trọng với mình. Suy ngẫm về những đều đúng với mình. Suy ngẫm về cả những điều sẽ rất tốt cho mình nếu mình chịu mở ra, đón nhận điều khác biệt ấy.